Sự khác biệt
giữa an sinh xã hội và “an sinh xã hội chủ nghĩa”.
LS Đào Tăng Dực
Trong bất cứ quốc gia nào,
tự cổ chí kim, đều có những người giàu và kẻ nghèo.
Ngay cả trong những quốc
gia giàu có nhất thế giới cũng có nhiều bất công xã hội và dĩ nhiên những người
nghèo.
Trên bình diện lý thuyết, “tư
bản chủ nghĩa” thường đưa đến tình trạng sai biệt lớn lao giữa người giàu, kẻ
nghèo và cộng sản hoặc “xã hội chủ nghĩa” thì có khuynh hướng xóa bỏ biên giới
giữa 2 giai cấp giàu nghèo trong xã hội.
Các nghiên cứu cho thấy,
theo ngân hàng đầu tư Credit Suise thì Gini Index (tức chỉ số khoảng cách giữa
giàu và nghèo trong xã hội) của Hoa Kỳ rất cao (39.8 năm 2021). Lý do có thể
giải thích được vì Hoa Kỳ là nước tư bản hàng đầu và nơi sinh ra những nhân tài
tư bản với những sáng tạo vượt bực, đưa văn minh nhân loại đến một tầng cao hơn,
như Bill Gate của Microsoft, Mark Zuckenberg của Facebook, Steve Jobs của
Apple, Elon Musk của Space X, Jeff Bezos của Amazon v…v…và trở thành những đại
tỷ phú hoàn vũ.
Tuy sự giàu có huyền thoại
của họ kéo dài khoảng cách giàu nghèo, nhưng trên thực tế, họ làm cả xã hội
giàu hơn.
Kết quả là người giàu tại
Hoa Kỳ thì tài sản thật không tưởng tượng nổi đối với một quốc gia nghèo. Người
trung lưu của Hoa Kỳ nhiều tài sản hơn người thượng lưu tại những quốc gia
nghèo và người nghèo tại Hoa Kỳ cũng nhiều tài sản hơn khi so sánh với nhiều người
trung lưu tại những quốc gia nghèo khổ hơn nữa.
Câu hỏi là tại sao Gini
Index của các quốc gia xã hội chủ nghĩa như TQ (37.1 năm 2020), Việt Nam (36.8
năm 2020), Lào (38.8 năm 2018) lại cao hơn cả những quốc gia tư bản khác như
Đài Loan (34.1 năm 2017), Nam Hàn (33 năm 2021), Nhật Bản (32.9 năm 2018),
Canada (31.7 năm 2019), Australia (32 năm 2020) và Vương Quốc Thống Nhất Anh
(32.6 năm 2020)?
Đó là chưa kể Đài Loan có
những nhà tư bản hàng đầu nhờ kỹ nghệ bán dẫn, Nam Hàn với kỹ nghệ Điện thoại
thông minh, Nhật Bản kỹ nghệ xe hơi, Canada và Úc Đại Lợi với kỹ nghệ khoáng
sản, Vương Quốc Thống Nhất Anh với kỹ nghệ tài chánh.
Câu trả lời gồm trong các
lý do sau đây:
1. Các quốc gia CS tức xã
hội chủ nghĩa, trong bản chất thật sự là những quốc gia độc tài do một đảng CS
duy nhất lãnh đạo. Muốn lãnh đạo tuyệt đối và không đối thủ, họ phải bần cùng
hóa nhân dân. Kinh nghiệm tranh đấu cướp chính quyền và duy trì quyền lực dạy
cho họ rằng: Chỉ có những người dân nghèo khổ, phấn đấu mỗi ngày không đủ cơm
ăn, mới chấp nhận sự thống trị lâu dài, mà không còn khả năng mơ màng đến lật
đổ chế độ.
2. Tuy nhân dân thì nghèo,
nhưng trong các quốc gia CS tức xã hội chủ nghĩa, nhà nước thì không nghèo vì đảng
lãnh đạo nhà nước và quản lý tài sản quốc gia nhân danh người dân. Mà nhà nước
thì do một thiểu số đảng viên cai quản, nên từ nhà nước sản sinh ra những tư
bản đỏ giàu sụ, đôi khi có thể sánh vai cùng các nhà tư bản hàng đầu của Hoa Kỳ
hay các nước tây phương khác.
3. Riêng đảng CSVN thì còn
cho nhân dân ăn bánh vẽ để đỡ đói. Chẳng hạn, tuy hàng triệu dân nghèo rớt mồng
tơi, bệnh hoạn, không cơm ăn áo mặc, hàng triệu trẻ em rách rưới không trường
học, không đủ mì tôm sống còn mỗi ngày, nhưng điều 3 Hiến Pháp 2013 quy định
một cách ngạo nghễ theo tinh thần TBT Nguyễn Phú Trọng: “Nhà
nước bảo đảm và phát huy quyền làm chủ của Nhân dân; công nhận, tôn trọng,
bảo vệ và bảo đảm quyền con người, quyền công dân; thực hiện mục tiêu dân
giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh, mọi người có cuộc sống ấm no, tự
do, hạnh phúc, có điều kiện phát triển toàn diện”.
4. Tuy điều 3HP hàm hồ như thế, nhưng nhu cầu căn
bản của người dân rất đơn giản vào bao gồm 4 thực tế: (1) cơm ăn, (2) áo mặc, (3)
nhà ở và (4) chăm sóc y tế khi bệnh hoạn. Trong khi các quốc gia tư bản rẫy
chết có an sinh xã hội (social security) bảo đảm 3 thực tế đầu và y tế hoàn vũ
miễn phí (free universal medicare) hoặc tương tự, khi bệnh hoạn, bảo đảm thực
tế thứ 4, thì người dân nghèo tại các quốc gia xã hội chủ nghĩa, khi không đủ
ăn thì phải ăn xin, khi bệnh hoạn thì phải chịu chết và ăn bánh vẽ, theo điều 3
hiến pháp hoặc tương tự.
5. Các quốc gia dân chủ
chân chính có những hiến pháp khắc ghi một trật tự chính trị dân chủ hiến định,
pháp trị và đa nguyên. Các quốc gia CS xã hội chủ nghĩa đều độc tài, độc đảng.
Hiến pháp 2013 của Việt Nam minh thị trao quyền lãnh đạo tuyệt đối, toàn diện,
vĩnh viễn, từ nhà nước đến xã hội dân sự, cho một chính đảng duy nhất là đảng
CSVN. Hậu quả là, tại các quốc gia dân chủ, khi một chính đảng không đáp ứng
được sự phát triển quốc gia, nhân dân có thể thay thế bằng một chính đảng có
khả năng hơn. Trong khi đó, tại các quốc gia CS thì nhân dân không có sự chọn
lựa. Chính vì thế các quốc gia dân chủ luôn tiến về phía trước. Các quốc gia CS
xã hội chủ nghĩa thì ngày càng thụt lùi.
Hậu quả là tại các quốc
gia dân chủ và tư bản thì nhân dân lại có an sinh xã hội, chăm sóc y tế chân
chính và có thực chất. Trong khi đó tại các quốc cộng sản, hệ thống an sinh “xã
hội chủ nghĩa”, như tại Việt Nam, chỉ cho dân nghèo ăn toàn bánh vẽ.
No comments:
Post a Comment