Tương
quan giữa dân chủ và sự phát triển kinh tế trong một quốc gia
LS Đào Tăng Dực
Lịch sử đương đại chứng minh rằng: có một tương quan thuận chiều giữa dân
chủ và sự phát triển phồn vinh của một quốc gia. Độc tài đảng trị, nhất là độc
tài đảng trị cộng sản luôn đi đôi với sự nghèo nàn và kiềm hãm phát triển kinh
tế.
Thế kỷ 21 chứng kiến sự vươn lên
của các quốc gia Châu Á Thái Bình Dương, nhất là sự phát triển kinh tế ngoạn
mục của Trung Quốc, Nam Hàn, Đài Loan, Nhật Bản và Singapore. Đây là những quốc
gia có chung một nền văn hóa Đông Á ngàn xưa. Nền văn hóa này sau nhiều ngàn
năm lịch sử, đã tôi luyện cho các dân tộc liên hệ, một bàn tay và khối óc vượt
trội, có thể cạnh tranh với bất cứ dân tộc tiên tiến nào trên thế giới.
Nhiều quan sát viên quốc tế công
nhận hiện tượng này và cho rằng thế kỷ 21 sẽ là Thế Kỷ Thái Bình Dương (The
Pacific Century).
Tuy nhiên khi phân tích kỹ, chúng
ta nhận xét ngay rằng có sự khác biệt về phẩm chất giữa các quốc gia dân chủ Đông
Á các quốc gia Đông Á theo chủ nghĩa cộng sản.
Trong khi các quốc gia dân chủ
như Nam Hàn, Nhật Bản, Đài Loan, Singapore phát triển thực sự, và sánh vai cùng
các quốc gia tiền tiến trên thế giới thì CSTQ, CSVN và CS Bắc Hàn gặp nhiều trở
lực khó vượt qua.
CSTQ tuy phát triển ngoạn mục
suốt nhiều thập niên, nhờ cải cách của Đặng Tiểu Bình, nhưng đang rơi vào bẫy
“thu nhập trung bình” (middle income trap) có GDP đầu người khoảng từ US$4,000
đến US$12,500 mỗi năm, không biết khi nào vượt thoát hầu trở thành một quốc gia
phát triển đúng nghĩa.
Lý do chính là vì đảng CSTQ, đưới
sự lãnh đạo của Tập Cận Bình, muốn tái khẳng định quyền kiểm soát tuyệt đối của
đảng đối với chính quyền, xã hội dân sự và công dân cá thể Trung Hoa.
Các đây vài năm, các quan sát viên
quốc tế đều cho rằng, TQ sẽ nhanh chóng qua mặt Hoa Kỳ như nền kinh tế lớn nhất
thế giới. Tuy nhiên bây giờ, đa số cho rằng sự kiện này sẽ không sớm xảy ra, hoặc
phải chờ ít nhất cả thập niên nữa.
CSVN là một phiên bản thiếu sáng
tạo, bảo thủ và trễ hơn CSTQ, cho tới bây giờ chỉ vừa đạt được tầng thấp nhất
của mức thu nhập trung bình.
CS Bắc Hàn thì vẫn kiên trì với
chế độ CS nguyên thủy mô hình Stalin, nền kinh tế chậm phát triển và nhân dân bữa
đói bữa no.
Nền kinh tế Việt Nam trong năm
2023 đang gặp nhiều khó khăn. Lượng xuất cảng giảm mạnh so với năm 2022.
Cũng vì lý do đó, đảng đã ký hiệp
ước nâng cấp ngoại giao với Hoa Kỳ lên mức độ cao nhất là Đối Tác Chiến Lược
Toàn Diện hầu cứu vãn nền kinh tế.
Chính phủ Hoa Kỳ hứa hẹn khuyến
khích đầu tư vào Việt Nam trên các phương diện đất hiếm, chip bán dẫn, kỹ nghệ
điện tử, kể cả bán chiến đấu cơ F16 cho Việt Nam.
Muốn
đánh giá nghiêm túc tương quan giữa dân chủ và sự phát triển kinh tế, trước hết
chúng ta phải duyệt xét đâu là những yếu tố thu hút tư bản quốc tế, ngoài các
yếu tố hiển nhiên như thị trường tiêu thụ nội địa và trình độ chuyên nghiệp của
lực lượng lao động?
1.
Trước hết tư
bản quốc tế cần một hệ thống pháp trị nghiêm minh, tôn trọng quyền tư hữu, nhất
là sở hữu trí tuệ (intellectual property)
2.
Thủ tục hành
chánh trong suốt và minh bạch
3.
Hạ tầng cơ sở
phát triển
4.
Giá cả lao
động hợp lý
Tuy nhiên theo TTX Reuters ngày 7 tháng 11 vừa
qua, Đại Công Ty Chip Bán Dẫn Hoa Kỳ Intel đã quyết định không đầu tư một dự án
khoảng 1 Tỷ Mỹ Kim vào Việt Nam vì 2 lý do chính: Nguồn điện lực không ổn định
và thủ tục hành chánh quá nhiêu khê phức tạp.
Có
nghĩa là bề mặt thì Intel viện dẫn hạ tầng cơ sở yếu kém và chính quyền quá
tham nhũng, vi phạm các điều 2 và 3 nêu trên, mặc dù giá cả lao động Việt Nam
rất hợp lý và thậm chí còn rất rẻ so với TQ hoặc Malaysia.
Tuy
nhiên trên thực tế, sở dĩ nhiều nhà tư bản Hoa Kỳ và các nước dân chủ thi nhau
rút khỏi TQ nhưng phớt lờ thị trường Việt Nam là vì yếu tố đầu tiên. Đó là sự
vắng bóng yếu tố pháp trị nghiêm minh, tôn trọng quyền sở hữu trí tuệ.
Như
vậy thì phải chăng chúng ta có thể kết luận rằng, trong 3 yếu tố nền tảng của
một nền dân chủ chân chính là: hiến định, pháp trị và đa nguyên, thì đảng CSVN
chỉ cần thực thi yếu tố pháp trị nghiêm minh, mà không cần 2 yếu tố hiến định
và đa nguyên, là đủ để xây dựng một nền kinh tế phú cường cho đất nước hay sao?
Câu
trả lời đương nhiên là không phải.
Lý
do là vì có một tương quan mật thiết giữa 3 yếu tố nêu trên. Một quốc gia không
thể có một chế độ pháp trị nghiêm minh nếu thiếu các yếu tố Hiến Định (tức sự
hiện hữu của một hiến pháp của dân, do dân và vì dân) và Đa Nguyên (tức quyền
lực chính trị phát xuất từ nhiều tụ điểm khác nhau hầu kiểm soát lẫn nhau). Ngược
lại, các yếu tố Hiến Định và Đa Nguyên cũng sẽ không còn ý nghĩa nếu vắng bóng
yếu tố Pháp Trị.
Chính
vì lý do đó, các nền dân chủ hiến định, pháp trị và đa nguyên Đông Á chân chính
như Nhật Bản, Nam Hàn, Đài Loan, Singapore đã qua mặt TQ, VN, Bắc Hàn, dễ dàng vượt
thoát bẫy thu nhập trung bình, trở thành những con rồng thật sự trên vũ đài
quốc tế.
Chúng
ta có thể khẳng định rằng một nền dân chủ chân chính là yếu tố ắt có và đủ hầu
dân tộc Việt có thể phát triển kinh tế, đạt được vị trí xứng đáng của mình,
trên vòm trời Đông Á.
No comments:
Post a Comment