Sự toàn
vẹn lãnh thổ và quyền tự quyết dân tộc.
Luật sư
Đào Tăng Dực
www.daotangduc.blogspot.com
Sự toàn
vẹn lãnh thổ (territorial integrity) và quyền tự quyết dân tộc (national
self-determination) là 2 khái niệm nền tảng của Công Pháp Quốc Tế đương đại.
Chúng ta
có thể định hình 2 nguyên tắc này một cách tổng quát như sau:
Toàn vẹn
lãnh thổ là
nguyên tắc nền tảng trong luật quốc tế, được quy định tại Điều 2.4 của Hiến
chương Liên Hợp Quốc (UN Charter), cấm mọi hành vi sử dụng vũ lực nhằm xâm phạm
lãnh thổ hoặc độc lập chính trị của quốc gia khác. Đây là cơ sở để duy trì trật
tự quốc tế, ngăn chặn chiến tranh và bảo vệ chủ quyền quốc gia.
Quyền tự
quyết dân tộc, được
ghi nhận tại Điều 1.2 của Hiến chương LHQ và Điều 1 của Công ước Quốc tế về các
quyền dân sự và chính trị (International Covenant on civil and political
rights), là quyền của một dân tộc được tự do lựa chọn thể chế chính trị, kinh
tế, xã hội và văn hóa của mình. Quyền này từng là động lực chính trong các
phong trào giải phóng dân tộc khỏi ách thực dân trong thế kỷ 20.
Có một mối
quan hệ đôi khi mâu thuẫn giữa hai nguyên tắc trọng yếu này.
Trong
thực tiễn, hai nguyên tắc này không phải lúc nào cũng hài hòa. Toàn vẹn lãnh
thổ bảo vệ sự thống nhất quốc gia, trong khi quyền tự quyết dân tộc
có thể dẫn đến ly khai hoặc thành lập quốc gia mới. Ví dụ điển hình là Kosovo,
Nam Sudan hay các phong trào độc lập tại Catalonia và Scotland.
Luật quốc
tế hiện đại thường ưu tiên toàn vẹn lãnh thổ để duy trì ổn định toàn cầu, nhưng
cũng thừa nhận ngoại lệ trong các trường hợp dân tộc bị đàn áp, không có
quyền tự trị hoặc sống dưới chế độ độc tài. Trong những trường hợp đó,
quyền tự quyết có thể được xem là ưu tiên cao hơn.
Cũng vì
trật tự chính trị toàn cầu và tương quan giữa 2 khái niệm này không hoàn hảo,
nên theo quan điểm của tác giả, chúng ta có thể phân loại các quốc gia theo mức
độ “may mắn” dựa vào 2 yếu tố nêu trên.
- Nhóm 1 gồm những quốc gia lý
tưởng may mắn nhất: Vừa giữ được toàn vẹn lãnh thổ, vừa đảm bảo
quyền tự quyết dân tộc như Mỹ, Canada, Anh, Pháp. Đây là hình mẫu lý tưởng
của một quốc gia dân chủ, ổn định và phát triển.
- Nhóm 2 gồm những quốc gia ít
may mắn hơn, chỉ mất một phần lãnh thổ nhưng giữ được quyền tự quyết dân
tộc:
Như Đức, Nhật hay Hàn Quốc – dù từng bị chia cắt hoặc mất lãnh thổ, nhưng
nhờ có thể chế dân chủ, họ vẫn phát triển mạnh mẽ.
- Nhóm 3 gồm những quốc gia
khá bất hạnh, chỉ giữ được sự toàn vẹn lãnh thổ nhưng mất quyền tự quyết
dân tộc như:
Trung Quốc, Iran, Bắc Triều Tiên… Dù sự toàn vẹn lãnh thổ không bị xâm
phạm, người dân tại đây không có quyền lựa chọn chế độ chính trị dân củ
hay tự do ngôn luận.
Lý do nhóm này sắp dưới
nhóm 2 vì tuy lãnh thổ định hình vị trí địa dư, di sản tổ tiên và tài nguyên
của dân tộc, nhưng quyền tự do và hạnh phúc của con người cá thể quan trọng
hơn.
- Nhóm 4 gồm những quốc gia bất
hạnh tột cùng, mất cả sự toàn vẹn lãnh thổ lẫn quyền tự quyết dân tộc như Tây Tạng, Mãn Châu Quốc và
Việt Nam dưới gông cùm chế độ độc tài cộng sản – theo quan điểm của tác
giả. Đây là những trường hợp bi thảm nhất, khi dân tộc vừa bị tước đoạt hoặc
xâm phạm lãnh thổ, vừa không có quyền tự quyết dân tộc.
Thật vậy,
CSVN là một chế độ toàn trị, về mặt đối nội ngang nhiên tước quyền tự quyết dân
tộc của nhân dân Việt Nam qua Hiến Pháp 2013. Về mặt đối ngoại thì nhường Hoàng
Sa, Ải Nam Quan, một nửa thát Bản Giốc, nhiều lãnh thổ và vùng lãnh hải khác
cho CSTQ (nhưng không công bố minh bạch cho nhân dân). Tức CSVN bán rẻ lãnh thổ
cho CSTQ hầu được phép tiếp tục cai trị trên đầu cổ nhân dân VN.
Một câu
hỏi phải nêu ra là: Khái niệm nào quan trọng hơn?
Câu hỏi
“khái niệm nào quan trọng hơn” không có câu trả lời tuyệt đối. Tuy nhiên, trong
bối cảnh một dân tộc bị áp bức, không có quyền lựa chọn vận mệnh của mình, thì
quyền tự quyết dân tộc trở thành điều kiện tiên quyết để khôi phục phẩm giá và
nhân quyền. Một quốc gia có thể tồn tại về mặt địa lý, nhưng nếu người dân
sống trong sợ hãi, không có tiếng nói như tại Việt Nam, thì sự toàn vẹn lãnh
thổ chỉ là vỏ bọc trống rỗng.
Ngược
lại, toàn vẹn lãnh thổ là điều kiện cần để duy trì hòa bình và trật tự quốc
tế. Nếu mọi phong trào ly khai đều được chấp nhận, thế giới sẽ rơi vào hỗn
loạn. Do đó, luật quốc tế chỉ công nhận quyền ly khai trong những trường hợp
đặc biệt – khi quyền tự quyết dân tộc bị chà đạp nghiêm trọng. Công pháp quốc
tế cũng không thể chấp nhận việc một quốc gia mạnh hơn như Nga Sô, trắng trợn
chiếm đoạt lãnh thổ một quốc gia yếu hơn như Ukraine được.
Trong một
thế giới lý tưởng, hai nguyên tắc này phải song hành: một quốc gia vừa
có chủ quyền lãnh thổ, vừa tôn trọng quyền tự quyết của dân tộc mình. Tuy
nhiên, khi xung đột xảy ra, quyền tự quyết dân tộc – gắn liền với phẩm giá
con người – nên được ưu tiên, đặc biệt trong bối cảnh đàn áp, độc tài và
phi dân chủ như độc tài CSVN.
No comments:
Post a Comment