Dân tộc Việt kém trí tuệ hay đảng
CSVN ngu si?
Luật sư Đào
Tăng Dực
Khi nhìn bản
đồ địa lý và duyệt lại lịch sử, thì chúng ta
nhận ngay rằng: tuy Việt Nam nằm trong vùng Đông Nam Á về địa lý nhưng
trên phương diện văn hóa thì chúng ta thuộc nền văn hóa Đông Á cùng với Trung
Quốc, Nam Hàn, Nhật Bản, Đài Loan và Singapore.
Câu hỏi hiển
nhiên phải đặt ra là: tại sao Việt Nam thua xa Trung Quốc, Nam Hàn, Nhật Bản,
Đài Loan và Singapore trên phương diện phát triên kinh tế?
Tại sao khi
xuất ngoại du học thì các sinh viên VN không hề thua kém sinh viên các quốc gia
Đông Á kia mà còn vượt trội trên nhiều phương diện?
Tại sao các
cộng đồng tỵ nạn CS người Việt tại các nước Tây Phương tân tiến thành công
không kém người bản địa, nếu không nói cũng vượt trội trên nhiều phương diện, tại
Hoa Kỳ, Canada, Úc, Âu Châu?
Thật vậy vào
năm 2025 GDP đầu người tại Singapore tính theo Mỹ Kim khoảng $88.000, Nhật Bản
$34.000-$36.000, Nam Hàn $37.600, Đài Loan $36.000-$38.000, Trung Quốc $13.306
và Việt Nam $4.900- $4.986.
Đó là chưa kể
tại Việt Nam, hoàn toàn không có những Tổng Cục Thống Kê độc lập vô tư như tại
các quốc gia dân chủ. Các con số thống kê thông thường bị đảng CSVN chi phối để
tuyên truyền giả dối cho chế độ. Sự thật khách quan còn tệ hơn nhiều.
Có nghĩa là
khi so sánh với các quốc gia dân chủ cùng một nền văn hóa thì Việt Nam dưới sự
lãnh đạo của đảng “CSVN vinh quang” người Singapore sung túc hơn dân ta gần 20
lần, dân tại Nhật, Hàn, Đài thì sung túc hơn khoảng 7 lần. Tệ hơn nhất là, cùng
là cộng sản độc tài như nhau, mà nhân dân CSTQ cũng sung túc hơn VN gần 3 lần. Có
nghĩa là nếu CSTQ ngu hơn các quốc gia dân chủ nêu trên thì CSVN còn ngu gấp mấy
lần CSTQ nữa.
Lý do khoản
cách lớn lao giữa TQ và VN là vì CSTQ đã có viễn kiến, cải tổ và khuyến khích
doanh nghiệp tư nhân vào các thập niên 1980, còn CSVN khư khư bám lấy khái niệm
“doanh nghiệp nhà nước giữ vai trò chủ đạo” theo hiến pháp ngu si 2013 cho đến
mãi hôm nay. Đảng đã làm trì trệ sự phát triển kinh tế của quốc gia và chao đảo
khi Hoa Kỳ đánh thuế quan vào năm 2025.
45 năm sau
khi Đặng Tiểu Bình khai phóng cho doanh nghiệp tư nhân TQ thì với cú sốc của
thuế quan Hoa Kỳ, Tô Lâm mới rục rịch khuyến khích doanh nghiệp tư nhân. Tô Lâm
vẫn không dám tu chính hiến pháp và vẫn giữ khái niệm “doanh nghiệp nhà nước là
chủ đạo” vì sợ đảng mất quyền lực và quyền lợi.
Phương pháp
cai trị của CSVN từ Hồ Chí Minh đến Tô Lâm là “chờ xem CSTQ cải tổ xong, chứng
kiến thành quả và chắc rằng đảng CSTQ vẫn còn nắm giữ quyền lực sau một vài thập
niên, thì CSVN mới cảm thấy an toàn mà copy theo.” CSVN hoàn toàn không quan
tâm đến quyền lợi tổ quốc và nhân dân, chỉ biết lo sợ mất quyền lực và quyền lợi.
Suốt 75 năm cai trị miền Bắc và 50 năm cai trị toàn cõi Việt Nam, đảng chỉ bắt
chước CSTQ như một bầy khỉ con và không hề có tư duy đột phá về thể chế lẫn
kinh tế.
Đó chính là
lý do tại sao, cùng một di sản văn hóa với TQ, Hàn, Nhật, Đài và Sing mà dân tộc
ta tụt hậu thảm thương như vậy.
Không phải người
Việt, qua nhiều ngàn năm thấm nhuần nền văn hóa Đông Á, mà bàn tay cũng như khối
óc vẫn kém người Hoa, Hàn, Nhật, Đài hay Sing, mà chính là vì sự ngu si của đảng
CSVN là phi thường.
Thật vậy,
khi so sánh với những quốc gia kia thì họ có những lãnh đạo sáng suốt và kiệt
xuất, bứt phá thời cuộc, đưa dân tộc lên chiều cao thực sự như Đặng Tiểu Bình của
Đảng CSTQ, Minh Trị Thiên Hoàng của Nhật, Tướng Phát Chính Hy của Nam Hàn, Tưởng
Giới Thạch của Đài Loan và Thủ Tướng Lý Quang Diệu của Singapore.
Trong khi
đó, Hồ Chí Minh thiển cận, lẽo đẽo suốt đời làm học trò ngoan của Bác Mao, Bác
Stalin. Đám đệ tử tệ hơn nữa như các đời tổng bí thư Trường Chinh, Lê Duẫn,
Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh, Nguyễn Phú Trọng và Tô
Lâm. Cả đám chỉ biết đu dây giữa các siêu cường, giữa Liên Xô và TQ thủa xưa,
giữa TQ và Hoa Kỳ hôm nay, như bầy khỉ trong rừng xanh, không hề có sự dột phá
thật sự để đưa dân tốc thoát khỏi lầm than.
Trường Chinh
khát máu trong chiến dịch cải cách ruộng đất.
Lê Duẫn giáo điều theo kiểu Mao Trạch Đông trong sách lược kinh tế. Nguyễn
Văn Linh một mặt hô hào đổi mới nhưng mặt khác siết chặt cùm kẹp nhân dân. Đỗ
Mười siêu bảo thủ. Lê Khả Phiêu vô nghì chẳng ra chi. Nông Đức Mạnh dốt nát.
Nguyễn Phú Trọng giáo điều hơn cả Đỗ Mười. Tô Lâm gian xảo nhưng đa nghi và tứ
bề thọ địch. Không có kẻ nào có thể so sánh với những nhân vật kiệt xuất nêu
trên của các con rồng Đông Á.
Đám lãnh tụ
CSVN chỉ giỏi chia chát quyền lợi, nuôi một đám văn nô và dư luận viên trong
hàng ngũ báo chí, truyền thanh, truyền hình quốc doanh, mạng xã hội hầu bốc
phét tung hô lãnh đạo, không biết xấu hổ . Trong khi dân nghèo tả tơi không đủ
thuốc men, nhà ở, cơm ăn áo mặc.
Dân tộc Việt, với bàn tay và khối óc được tôi luyện qua nhiều ngàn năm lịch sử và văn hóa Đông Á, không hề thua kém trí tuệ các con rồng Đông Á khác. Hiểm họa lớn lao của dân tộc là vướng vào gông cùm một đảng CS ngu si mà thôi.
No comments:
Post a Comment